Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012


Vùng cao quê tôi!

Chiều biên giới!
Ruộng bậc thang trải vàng  sắc núi
Tiếng khèn ai cao bay bổng  trong mây
Cổng trời gió bồng bềnh sương trắng
Người dân quê  tôi dầm mưa dãi nắng
Gom nhặt từng mầm lúa củ khoai
Bàn tay sần nốt va dập sạm chai
Cảnh lam lũ hằn sâu trên nét mặt
Ngời sáng niềm tin nơi ánh mắt
Thân thiết tự tin vô tư những tiếng cười
Mời bạn một lần đến với quê tôi
Bạn sẽ hiểu  vùng cao nghèo khó
Đang vươn lên trong cuộc sống từng ngày
Và đẹp tươi trong tiếng hát đắm say.
Anh đi cày !
Anh trong hội thi văn nghệ dân tộc
    • Trắng mây bồng bềnh trên nền trời xanh biếc.
      Nước biển xanh sóng gợn lăn tăn
      Núi nhấp nhô những viên ngọc long lanh
      Cát trải mịn màu vàng sắc nắng
      Một khoảng trời nửa vòng tối sáng
      Nửa trái tin mở sáng một chân trời.

    • Trung trùng núi biêc trùng trùng mây
      Cuộc sống  quê tôi ở nơi đâty.
      Tuy còn nghèo khó mà vui lắm
      Giừ giữ biên cương mảnh đất này
    • Bậc thang hoa đất
      vàng sắc nắng
      Cổng trời nghiêng 
      mây  trắng bồng bềnh
      Lơ lửng trong sương
      khèn ai gọi
      Thoảng hương đưa
      trong vắt tiếng cười
    • Anh lên Tây Bắc những cung đường
      Nhọc nhằn mưa nắng gió với xương
      Thấu hiểu tình người miền sơn cước
      Bẻ chữ nhân nhi những vấn vương
    • Biên cương nồng ấm gừng cay
      Mặn nồng  hương biển nắng say sóng vờn
      Buồng nâu sắc núi chiều hôm
      Núi thương biển nhớ tình ôm đất trời.
      Ngọt bùi chia sẻ người ơi
      Gường cay muối nặm ngàn đời bên nhau
    • Tà dương lơ lửng ở lưng trời
      Kì ảo núi rừng thoáng chơi vơi
      Biển xanh nơi ấy người có biết
      Núi giử biển xanh buổi xuân thời
       

Chiều vào hạ!

Chiều vào hạ!Khảm khắc muộn, trở về trống vắngTha thẩn chiều, lãng đãng mây buông.Sương gieo triền núi, tím sươngThoang thoảng gió, ngan ngát hương cỏ dại.Ngơ ngác tiếng chim, rừng chiều  tê táiĐá lặng thầm, ôm hoài niệm ngàn năm.Núi xa xa, hoàng hôn xuống âm thầm.Xơ xác trúc,  úa vàng  vào  hạTheo ngọn gió, cánh xoan bay nghiêng  ngả. Trả cho đời  hương sắc tím chiều xa.



Núi Đản Phá ( Núi đá Thần trời)  dãy núi thiêng trong quần thể Quốc gia Bãi đá cổ Nấm Dẩn huyện Xín Mần tỉnh Hà Giang
Vùng cao tháng ba!
Lê tung cành hoa trắngTim tím sắc  xoan bayLựu bật hồng ngọn lửaNúi  bủa mây giăng thànhNhẹ nhàng bay theo gióCánh trắng Trẩu hững hờDẻ xòe tay rắc nắngVàng dáng chiều tháng baÉn chao liệng nghiêng soiChim gọi bầy vang núiOng tìm hoa vồi vộiTiếng hát ai lưng trời
Mưa cơn mưa đầu hạÂm thầm theo ngọn gióTre ngả màu hong phơiNgô xanh mướt núi caoMạ vào mùa bật láĐậu gặp mưa mừng quávươn nụ tím hồng tươiMăng đội đất  lên chơiSuối reo mừng  hổi hảCơn mưa đầu mùa hạNhịp sống bừng sinh  sôiMùa hò hẹn lứa đôiđưa nhau về chợ núiNhớ tình anh em đợiChợ tình* ta trao lời.
*Chợ tình Khâu Vai vào 27 tháng 3 âm lịch

Hoa Lựu!
Nước mắt đá!

Nước mắt đá!
Cơn gió vô tình dâng cơn sóng dậyNgẩn ngơ buồn núi  tím cuốn  ngàn mâyTình đã xa lối vắng đường xưaHiu hắt sương lặng vương  mềm ngọn cỏChiều rơi căng lồng  ngực uống từng ngọn gióLẻ cánh chim rừnglạc tình tìm nơi  trú trốn đêmNước mắt đá*Xót xa  đầy vơi thương nhớÔm vào lòng vời vợi tình xaMàu đêm buông  dần Chiều vồi vội đi qua.
Sử Quân Tử với đời!


Khoe năm màu với gió
Hồng trắng vàng sắc đỏ
Tim tím lẫn xanh tươi
Nụ hồng như đốm lửa
Gọi nắng lên sắc ngời
Tỏa hương ngát rừng xanh
Chim gọi bạn bướm ong
Quây quần bên hoa thắm
Sáng trưa vàng sắc nắng
Ấm áp giữ tình đời
Hoa bên nhau đằm thắm
Trải mưa nắng gió sương
Hương vẫn thơm  ngạt ngà
Dâng cho đời thuốc quý
Như tình người chung thủy
Sử Quân Tử năm màu
Dù  sắc thắm đến đâu
Cũng tàn trong khón lá
Cuộc đời người vất vả
Phải chăng biết yêu nhau
Dù phơi phới buổi đầu
Khi thân tàn sắc héo
Tình trao nhau vốn quý
Xin hãy cố giữ gìn
Một mai về với cỏ
Tình  thắm mãi vẫn còn
Đừng nỡ vội  bon chen
Đừng nên làm điều quá
Tình người là tất cả
Đẹp mãi với thời gian.
Ánh mắt cháy lòng!

Ánh mắt dịu dàng
 
đắm thắm
Trao  nhau
Em hiểu lời không nói
sau đôi mắt ấy
Ánh mắt  thức lòng
trào sôi sóng dậy
Không yên ổn nữa rồi !
Mình nhớ thương nhau
Bỗng dưng trái tim
thổn thức nhói đau
Nhức nhối khổ buồn
Lặng câm cháy lòng
Khao khát chờ mong
Tình yêu
Nghẹn đứng lời
nước mắt đẫm cuộc đời ngang trái
Ánh mắt  dẫn đường con tim vụng dại
Dâu bể cuộc đời
mình không thể có nhau
Xin người hãy quên
đừng nhìn em
bằng ánh mắt cháy lòng
Nức nở đớn đau
Em nhận nỗi niềm từ đôi mắt ấy
Cầm lòng
Một lần thôi
Để mãi mãi xa nhau.

Ánh mắt cháy bừng lên ngọn lửa 
Sửi ấm cuộc đời bớt lạnh nỗi đơn côi 
Trái tim đủ nhói đau nhức nhối 
Dù ngược xuôi dòng đời rất vội 
Bỗng ngập ngừng khoảnh khắc xa xôi 
Ánh mắt người theo năm tháng dần trôi 
Lắng lại trong ai khoảng trời mong nhớ 
Ôm trọn tình người mà lòng không nỡ 
Nói một lời cho thoả nỗi lòng nhau..

Ngẫm ra lại thấy bùi ngùi 
Bà lão đến cửa lại lùi ra sân 
Nhìn ông lão khóc tủi thân 
Ta còn trai trẻ gái gần còn mơ 
Bà già bỗng thấy bơ vơ 
Lạc đường  say tỉnh như mơ  ngượng ngùng 
Nón mê  tay nải ngập ngừng 
Lùi ra ngoài ngõ ông mừng ông vui 
Ái chà ! biết phận thì thôi 
Cau trầu vôi vỏ của thời trẻ trai 
Bà già răng rụng chẳng nhai 
Cơm canh nuốt trửng còn hoài tình mơ.

Tình yêu Thật khó nói lên lời. 
Biết là thế mà đời vẫn thế! 
Vẫn say và vẫn say sưa 
Biết rằng chẳng thể đón đưa 
Biết rằng chẳng thể sơm trưa cận kề 
Biết rằng dứt áo ra về.....

Em nghe hát xẩm bên anh, 
Ngọt ngào giọng hát trong lành tiếng thơ 
Ngọt bùi cay đắng ngẩn ngơ 
Nghe lòng thao thức vẩn vơ tiếng đời 
Nức nớ số kiếp con người 
Trái tim  bỗng cất lên lời thân thương.

Tiếng rừng

Tiếng rừng!

Duyên nợ hững hờ núi ôm mâyNỗi riêng phảng phất Gió nhẹ laySuối róc rách reo Âm  thầm lặng lẽNước trôi xuôimòn đá hao gầyBước chân nắng nhảy  trên ngọn láQuên đường vềkhuất nẻo  rêu phongNức nở tiếng đơn côi gọi bạnTắc kè hoa nấc nghẹngiữa rừngVe cất lời rả rích nỉ nonLan hé nở chùm non lá mớiNíu chiều sangvươn cánh tay  vồi vộixanh ngời chúm chím nụ hồng tươi

Mùa phượng đỏ



Mùa  Phượng đỏ!
Hè về rộn rã tiếng veMùa thi đến em nhớ về ngày ấy.Cánh phượng đỏ trời rực cháyTan học về đưa đón có nhauChiếc ô che mưa nắng đôi đầuMưa  táp nước nắng rỡn đùa rát mặtNhững trưa hè chụm đầu đọc sáchPhượng  hồng  vương  mái tóc học tròVe râm ran  tất tả mùa thiTiếng súng ngoại xâmxé toang trời bình yên biên giớiAnh lên đường theo tiếng gọi quê hươngEm tung tăng cắp sách giảng đườngCánh thư chiến hào biên cương khói lửaTình yêu  vượt  trên đạn nổ  thét gàoLời thân thương bỏng cháy tin yêuNhắc nhở dặn dò 
em 
gắng học trở thành cô giáo
Được nghỉ nhớ về thăm cha mẹ thay anh
Bình yên  anh  về lại tiếp học hành
đừng buồn em nhé!  nhớ lời  anhLời yêu thương  trang  vở  sinh viênEm gói  lại  giử về biên giớiTrận địa xa thư em chưa kịp tớiĐạn quân thù đã cướp  anh điTình yêu của em đâu có tội gìEm đau đớn ôm niềm thương nỗi nhớTình yêu  của  anh  đã  trở  về muôn thuở
Không riêng em anh giành cho đất nước mọi người
Anh trao trọn cuộc đời cho Tổ quốc xanh tươiMỗi hè sang nhìn những cánh phượng rơiMàu hoa đỏ ùa vào  em nhức nhốiTình yêu của em mùa cánh  phượng rơi rơiĐất nước bình yên chiến tranh đã xa rồiTrong  em  vẹn nguyên mùa hoa phượng đỏHè về tiếng ve mùa thi còn đó
Phơi phới học trò
Em như vẫn có anh.

Mẹ tôi!

Mẹ tôi!
17:23 10 thg 5 2009Công khai0 Lượt xem47
 
Mẹ tôi!
Mẹ ãm con trong vòng tay thương tích
Trên thịt da  nhúm nhăn vì đạn giặc
Mẹ ru con là những bài ca du kích
Những cánh chim bàng sải cánh rợp trời
Anh vệ quốc với ngôi sao đỏ rực
Mỗi đêm về mẹ kể chuyện ngày xưa
Bà ngoại tảo tần dãi nắng  dầm mưa
Mới  năm tuổi  mẹ đã mồ côi... bà mất
Ông ngoại một mình gà trống nuôi con
Ông kiên trung một tấc lòng son
Nuôi bộ đội, chở che du kích
Dưới chân ban thờ gia tiên là nắp hầm bí mật
...Tuổi mười ba  mẹ làm liên lạc
Đưa thư từ công văn hoả tốc
Mật báo đêm ngày có lệnh là đi
Chống càn, diệt gian thầm lặng diệu kỳ
Bọn giặc tức điên không là gì được
Chúng bủa vây săn lùng ráo riết
Tên mật thám đưa giặc đến nhà.
bắt ông ngoại chỉ nơi du kích
Ông lặng im chúng thẳng tay bắn chết
Bỏ xác giữa nhà chúng cướp của mang đi
Mẹ tôi lớn lên cô thôn nữ Tứ  Kỳ
Bắt ốc mò cua vượt qua vòng vây giặc
Nắm tình hình vẽ đường
đưa quân ta tiến về diệt tề phá bốt
Chiến thắng quân thù
Có một phần nhỏ bé của mẹ tôi
Lăn lội chiến trường  mìn nổ đạn rơi
Giặc bắn bị thương vẫn đứng lên chiến đấu
Kiệt sức, đầy mình vết thương đổ máu
Tỉnh dậy mẹ đã nằm trong lán quân y
...Cha mẹ gặp nhau đơn vị ghép thành đôi
Đám  cưới nhà binh thật là bình dị
Ai cũng hát mừng đôi chiến sỹ
Ấm nước chè xanh quây quần hoan hỷ
...Với đời thường mẹ tần tảo hiền lành
Nuôi  dạy con trưởng thành khôn lớn
...Và mẹ tôi khi trái gió trở trời
Vết thương cũ trở về nhức nhốí
Quằn quại đẫm mình mồ hôi như nước dội
Cắn chặt hàm răng chẳng rên lấy nửa lời
Nhìn mẹ đớn đau tê tái trái tim tôi
Ôm mẹ vào lòng con nước mắt lặng rơi
Âu yếm nhìn con mẹ mỉm cười 
Dũng cảm lên con đừng  yếu mềm như thế
Thương cha mẹ phải căm thù quân xâm lược
Biết yêu thương đất nước con người
Nết ăn ở biết kính trên nhường dưới
Thẳng thắn chân tình với mọi người
Chu đáo cần cù  biết lo  biết nghĩ 
Trọng đức trọng tài đường thẳng con đi
Rồi mẹ ra đi!
Con mất mẹ tháng ngày trống trải
Lạnh lẽo cô đơn con đau đớn khôn cùng
Con yêu mẹ!
Con  gắng luyện rèn vâng lời mẹ hằng mong.

Bài Vòng tay núi ! Tôi xin đăng lại nhân ngày của Mẹ.
Vòng tay núi !
Mẹ địu con ra nương,Cắm  lá cây làm lềuCho con chơi, giữa mênh mông trời đất.Tấm lưng còng, giọt  mồ hôi mặn chátDưới trưa hè, nắng gắt chói chang.Ruộng bậc thang, Mẹ cấy thẳng hàng, Nuôi con lớn, từ vòng tay núi.Con lớn lên, đi công tác xa nhàMỗi lần về thăm, Mẹ gói chút quàTúm gạo nếp, những quả cây vườn Mẹ.Con nâng niu, mắt đẫm lệ rơi Chiều nay con về thăm Mẹ.Nhà cửa vẫn gọn gàngMọi thứ vẫn như xưa,Chiếc áo Mẹ, dầm dãi nắng mưaVẫn trên văt, như Mẹ vừa mới cất,Chiếc giường ngủ, chăn như vừa mới gấpCon xà vào tìm hơi ấm Mẹ yêu.Đã bao năm, vắng bóng sớm chiềuCon vẫn thấy như Mẹ còn đâu đóMẹ vắng nhà, con thắp nén hương thơm.Thì thầm  với mẹ, con thấy lòng ấm lạiCho con đi vững bước  đường dài.Con nghẹn ngào gọi Mẹ.                           Mẹ ơi !
17:23 10 thg 5 2009
Mẹ tôi!
Mẹ ãm con trong vòng tay thương tích
Trên thịt da  nhúm nhăn vì đạn giặc
Mẹ ru con là những bài ca du kích
Những cánh chim bàng sải cánh rợp trời
Anh vệ quốc với ngôi sao đỏ rực
Mỗi đêm về mẹ kể chuyện ngày xưa
Bà ngoại tảo tần dãi nắng  dầm mưa
Mới  năm tuổi  mẹ đã mồ côi... bà mất
Ông ngoại một mình gà trống nuôi con
Ông kiên trung một tấc lòng son
Nuôi bộ đội, chở che du kích
Dưới chân ban thờ gia tiên là nắp hầm bí mật
...Tuổi mười ba  mẹ làm liên lạc
Đưa thư từ công văn hoả tốc
Mật báo đêm ngày có lệnh là đi
Chống càn, diệt gian thầm lặng diệu kỳ
Bọn giặc tức điên không là gì được
Chúng bủa vây săn lùng ráo riết
Tên mật thám đưa giặc đến nhà.
bắt ông ngoại chỉ nơi du kích
Ông lặng im chúng thẳng tay bắn chết
Bỏ xác giữa nhà chúng cướp của mang đi
Mẹ tôi lớn lên cô thôn nữ Tứ  Kỳ
Bắt ốc mò cua vượt qua vòng vây giặc
Nắm tình hình vẽ đường
đưa quân ta tiến về diệt tề phá bốt
Chiến thắng quân thù
Có một phần nhỏ bé của mẹ tôi
Lăn lội chiến trường  mìn nổ đạn rơi
Giặc bắn bị thương vẫn đứng lên chiến đấu
Kiệt sức, đầy mình vết thương đổ máu
Tỉnh dậy mẹ đã nằm trong lán quân y
...Cha mẹ gặp nhau đơn vị ghép thành đôi
Đám  cưới nhà binh thật là bình dị
Ai cũng hát mừng đôi chiến sỹ
Ấm nước chè xanh quây quần hoan hỷ
...Với đời thường mẹ tần tảo hiền lành
Nuôi  dạy con trưởng thành khôn lớn
...Và mẹ tôi khi trái gió trở trời
Vết thương cũ trở về nhức nhốí
Quằn quại đẫm mình mồ hôi như nước dội
Cắn chặt hàm răng chẳng rên lấy nửa lời
Nhìn mẹ đớn đau tê tái trái tim tôi
Ôm mẹ vào lòng con nước mắt lặng rơi
Âu yếm nhìn con mẹ mỉm cười 
Dũng cảm lên con đừng  yếu mềm như thế
Thương cha mẹ phải căm thù quân xâm lược
Biết yêu thương đất nước con người
Nết ăn ở biết kính trên nhường dưới
Thẳng thắn chân tình với mọi người
Chu đáo cần cù  biết lo  biết nghĩ 
Trọng đức trọng tài đường thẳng con đi
Rồi mẹ ra đi!
Con mất mẹ tháng ngày trống trải
Lạnh lẽo cô đơn con đau đớn khôn cùng
Con yêu mẹ!
Con  gắng luyện rèn vâng lời mẹ hằng mong.


Vòng tay núi !
Mẹ địu con ra nương,Cắm  lá cây làm lềuCho con chơi, giữa mênh mông trời đất.Tấm lưng còng, giọt  mồ hôi mặn chátDưới trưa hè, nắng gắt chói chang.Ruộng bậc thang, Mẹ cấy thẳng hàng, Nuôi con lớn, từ vòng tay núi.Con lớn lên, đi công tác xa nhàMỗi lần về thăm, Mẹ gói chút quàTúm gạo nếp, những quả cây vườn Mẹ.Con nâng niu, mắt đẫm lệ rơi Chiều nay con về thăm Mẹ.Nhà cửa vẫn gọn gàngMọi thứ vẫn như xưa,Chiếc áo Mẹ, dầm dãi nắng mưaVẫn trên văt, như Mẹ vừa mới cất,Chiếc giường ngủ, chăn như vừa mới gấpCon xà vào tìm hơi ấm Mẹ yêu.Đã bao năm, vắng bóng sớm chiềuCon vẫn thấy như Mẹ còn đâu đóMẹ vắng nhà, con thắp nén hương thơm.Thì thầm  với mẹ, con thấy lòng ấm lạiCho con đi vững bước  đường dài.Con nghẹn ngào gọi Mẹ.                           Mẹ ơi !

Xuống núi về chơi

Xuống núi về chơi!
16:24 23 thg 5 2009Công khai0 Lượt xem47
 
Em biết anh yêuHà Giang mảnh đất địa đầu Tổ quốcNơi thượng nguồn nước chảy về sông
Dịu dàng mát trong tưới đất mẹ ấm lòng
Yêu con  đường xa 
qua hai cổng trời thương nhớ
anh lắng  nghe lời  “thì thào của gió”
Và anh yêu
Biển mây giăng sương mù cách trở
Đỉnh núi cao vươn  tay  bắt sao trời
Ruộng bậc thang trải thảm lúa vàng tuơi
Nương ngô xanh thắm đất  trời biên giới
Vùng cổ thụ chè Shan xanh vời vợi
Ánh mắt  cười  thiếu nữ long lanh
Và những đêm gió lạnh  trăng thanh
tiếng khèn chàng trai Mông nối đêm rạo rực
Tiếng sáo Nài bay ngang  trời cao vút
Hương rừng ngẩn ngơ say sắc núi gọi mời
Câu iếu Si lời Lướn  giữ chân người
Cái tình vùng cao nồng nàn như thác dội
Thương nhau theo cuối đất  cùng trời
Ánh mắt  dõi theo lối bước  phố vui
Tình  núi cao mây ngàn đời ôm núi
Làm bận lòng người nơi ấy  xa xôi.
Dù anh chẳng đến tân nơi
Em đã nhận một lời đỗi hẹn
Tình thân trong nhau
giữ lòng trọn vẹn
Cho  em theo đường xuống núi
về chơi.
 
Làng chài trên sông!

Tôi đến Tuyên Quang một ngày nắng đẹp,Lang thang dọc bờ sông Lô ngắm cảnh sông nước êm đềm, một bên nở người ta đang kè đổ những tấm bê tông, ngăn dòng  nước soáy vào bờ  cào bới, Bên cồn cát bồi  cao ngăn dòng nước xối nhấp nhô mặt nước chơi vơinhững chiếc xe thi nhau đến xúc cát về xây dựng
Dọc bờ sông ngôi làng nhỏ bồng bềnh bồng bếnh Bên cửa nhà bè người thả câu lừa cá dại khờ
im lặng.
Ngoài xa xa chiếc thuyền con con thả lưới Hoàng hôn chao đảo trên sông Bên ngôi nhà bè có những chiếc lồng
nuôi lợn, nuôi gà trên sông chấp chới
Đong đưa cánh chim câu túa ra xà xuống máiBình yên! 
Bên nhà bè những bụi hoa Ly biệt trắng tinhCô bé thập thò sau cánh niếp làm bằng cót ép
khi tôi giơ máy  lên định chụp
Bà cụ đi chợ về, bước qua cầu tre nhẹ nhàng thoăn thoắt Tôi rón rén bò trên cầu ...nhìn xuống  nước
bủn rủn cả chân tay.
Cuộc sống họ ra sao? khi không có ruộng càyKhông buôn bán chỉ nhìn vào dòng nướcHọ nối đời sống với dòng sôngCon cháu lớn lên lặn lội trên dòngTìm  con cá con tôm bao đời tần tảoNgôi làng nhỏ bồng bềnh trong bão gióKhông mảnh đất nương thân, họ như người ở trọ qua ngày?
Trên bờ
Những biệt thự nhà hàng cao ngất ngưởng
phố xá đông vui xe đi lại dập dồn
Cuộc sống cuộn sôi như sóng biển mưa nguồn
Làng chài trên sông êm đềm bình lặng.
Bỗng vang lên tiếng hát bổng trầm
Dàn karaoke nhà ai bập bùng
vang trên mặt nước
"Sông Lô chiều cuối năm
....Ta tìm về bên nhau......anh tìm về bên em..."
Lời ca vang xa theo dòng sông dài rộng
Chiều làng chài nghe lời hát trên sông
Và bỗng nhiên tôi lại thấy ấm lòng
.

Dòng sông ngàn xưa 
Nước xanh biếc đôi bờ tre ấp ủ 
Bên nở bên bồi 
Lòng ai bồi hồi thương nhớ 
Đến bây giờ chơ vơ sỏi đá 
Cát nổi lên nghẹn đắng lấp dòng 
Tôm cá đâu, nguồn sống sông sâu 
Mùa nước nổi ào ào rồi khô cạn 
Khoảng trời bỏ ngỏ!

Tôi và em
như bóng hoàng hôn
với trăng treo đỉnh ngàn đầu tháng
Từ bao giờ? muôn thuở có nhau
Bỏ ngỏ khoảng trời 
Ngơ ngẩn khát khao
niềm yêu cách xa
bỏng cháy nghẹo ngào
Một nửa chơi vơi
trăng níu oằn nỗi nhớ
Mặt trời đến,
trăng trốn vào lòng núi
Trăng mảnh mai cuối mùa vừa tới
Hoàng hôn xuống dần
khuất phía trời xa
Vầng trăng mặt trời rượt đuổi ngày qua
Chẳng sóng bước
Đâu chung dòng cùng lối
Nhìn mặt nhau rồi chia tay vồi vội
Nghịch lí mùa trăng
chia hai đứa hai đầu
Day dứt  bắc cầu
nối dài hạ sang đông
Thu lặng lẽ
trăng gieo vàng sắc núi
Bình minh lên
sương ướt mắt lá rừng
Nhớ nao lòng
hè đổ nắng nổi giông
Đông khắc khoải
trăng thức hoài mong nhớ./.
Gửi về anh những cơn mưa!
19:00 11 thg 6 2009
Râm ran tiếng ếch dưới mưa
Vùng cao se lạnh gió đưa tiếng rừng
Nơi anh nắng cháy như nung
Đêm không điện sáng ngập ngừng canh khuya
Gửi về anh những cơn mưa
Gửi anh chút gió giữa mùa phố đông
Chia đôi gió lộng mênh mông
Bớt vơi cái nóng oi nồng nơi anh
Gửi  mây  đôi chút mát lành
Mang theo ánh điện long lanh lưng  trời

Mây đưa thoảng gió cơn mưa 
Vùng cao lành lạnh giữa mùa hạ xanh 
Ước gì em gửi đến anh 
Bớt vơi cái nóng mát lành tình em.
Biển xanh sóng vỗ gió lên 
Vùng cao lộng gió một miền núi xa 
Giử về chút mưa gió đi qua 
Tan đi nắng nóng  cháy da ôi nồng
Nỗi nhớ mồ côi!
16:41 16 thg 6 2009

Ở nơi xa
mỗi đứa một phương trời
Dài nỗi nhớ
ngày qua ngày mong đợi
Mưa rừng lạnh
ướt đầm ngọn gió
Trời vắng sao
 lặng lẽ  núi buồn
Ào ào thác nhớ
Tung lên trời làn mây trắng xoá
Trải sương phơi nắng
hoá cầu vồng
Rắc mưa mây bay lả tả mông lung
Sương nhè nhẹ
bồng bềnh soi mặt nước
Xào xạc lá ẩm mềm non mướt
Cây ôm tròn mắt lá
 yêu thương
Rừng biếc mở mạch nguồn
suối hát
Lời ca say tiếng rừng hoà nhạc
Rêu đỏ phong mắt đá ngóng trông
Thời gian trôi  
tháng năm đợi mong
Trúc đan giăng che lối kép hờ
Núi âm thầm
chờ nỗi nhớ mồ côi
*  Có ban hỏi NCCN sao lại là “mưa mây”. Vâng ! đúng là mưa mây. Vì nước từ trên cao đổ xuống, bị bắn tung lên, hơi nước và những hạt nước nhỏ li ti tạo lên màn sương mù nặng hạt  tạo thành mưa bụi bay bay, khi có ánh nắng chiếu qua thành màn sương ấy được phản chiếu thành  cầu vồng  sắc màu lung linh  huyền ảo vắt ngang dòng thác.giữa rừng. xanh, cảnh sắc tuyệt đẹp. * Ở vùng núi quê hương NCCN có loại rêu đỏ là đặc trưng của vùng núi  thuộc dãy Hoàng Liên Sơn.