Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Mẹ tôi!

Mẹ tôi!
17:23 10 thg 5 2009Công khai0 Lượt xem47
 
Mẹ tôi!
Mẹ ãm con trong vòng tay thương tích
Trên thịt da  nhúm nhăn vì đạn giặc
Mẹ ru con là những bài ca du kích
Những cánh chim bàng sải cánh rợp trời
Anh vệ quốc với ngôi sao đỏ rực
Mỗi đêm về mẹ kể chuyện ngày xưa
Bà ngoại tảo tần dãi nắng  dầm mưa
Mới  năm tuổi  mẹ đã mồ côi... bà mất
Ông ngoại một mình gà trống nuôi con
Ông kiên trung một tấc lòng son
Nuôi bộ đội, chở che du kích
Dưới chân ban thờ gia tiên là nắp hầm bí mật
...Tuổi mười ba  mẹ làm liên lạc
Đưa thư từ công văn hoả tốc
Mật báo đêm ngày có lệnh là đi
Chống càn, diệt gian thầm lặng diệu kỳ
Bọn giặc tức điên không là gì được
Chúng bủa vây săn lùng ráo riết
Tên mật thám đưa giặc đến nhà.
bắt ông ngoại chỉ nơi du kích
Ông lặng im chúng thẳng tay bắn chết
Bỏ xác giữa nhà chúng cướp của mang đi
Mẹ tôi lớn lên cô thôn nữ Tứ  Kỳ
Bắt ốc mò cua vượt qua vòng vây giặc
Nắm tình hình vẽ đường
đưa quân ta tiến về diệt tề phá bốt
Chiến thắng quân thù
Có một phần nhỏ bé của mẹ tôi
Lăn lội chiến trường  mìn nổ đạn rơi
Giặc bắn bị thương vẫn đứng lên chiến đấu
Kiệt sức, đầy mình vết thương đổ máu
Tỉnh dậy mẹ đã nằm trong lán quân y
...Cha mẹ gặp nhau đơn vị ghép thành đôi
Đám  cưới nhà binh thật là bình dị
Ai cũng hát mừng đôi chiến sỹ
Ấm nước chè xanh quây quần hoan hỷ
...Với đời thường mẹ tần tảo hiền lành
Nuôi  dạy con trưởng thành khôn lớn
...Và mẹ tôi khi trái gió trở trời
Vết thương cũ trở về nhức nhốí
Quằn quại đẫm mình mồ hôi như nước dội
Cắn chặt hàm răng chẳng rên lấy nửa lời
Nhìn mẹ đớn đau tê tái trái tim tôi
Ôm mẹ vào lòng con nước mắt lặng rơi
Âu yếm nhìn con mẹ mỉm cười 
Dũng cảm lên con đừng  yếu mềm như thế
Thương cha mẹ phải căm thù quân xâm lược
Biết yêu thương đất nước con người
Nết ăn ở biết kính trên nhường dưới
Thẳng thắn chân tình với mọi người
Chu đáo cần cù  biết lo  biết nghĩ 
Trọng đức trọng tài đường thẳng con đi
Rồi mẹ ra đi!
Con mất mẹ tháng ngày trống trải
Lạnh lẽo cô đơn con đau đớn khôn cùng
Con yêu mẹ!
Con  gắng luyện rèn vâng lời mẹ hằng mong.

Bài Vòng tay núi ! Tôi xin đăng lại nhân ngày của Mẹ.
Vòng tay núi !
Mẹ địu con ra nương,Cắm  lá cây làm lềuCho con chơi, giữa mênh mông trời đất.Tấm lưng còng, giọt  mồ hôi mặn chátDưới trưa hè, nắng gắt chói chang.Ruộng bậc thang, Mẹ cấy thẳng hàng, Nuôi con lớn, từ vòng tay núi.Con lớn lên, đi công tác xa nhàMỗi lần về thăm, Mẹ gói chút quàTúm gạo nếp, những quả cây vườn Mẹ.Con nâng niu, mắt đẫm lệ rơi Chiều nay con về thăm Mẹ.Nhà cửa vẫn gọn gàngMọi thứ vẫn như xưa,Chiếc áo Mẹ, dầm dãi nắng mưaVẫn trên văt, như Mẹ vừa mới cất,Chiếc giường ngủ, chăn như vừa mới gấpCon xà vào tìm hơi ấm Mẹ yêu.Đã bao năm, vắng bóng sớm chiềuCon vẫn thấy như Mẹ còn đâu đóMẹ vắng nhà, con thắp nén hương thơm.Thì thầm  với mẹ, con thấy lòng ấm lạiCho con đi vững bước  đường dài.Con nghẹn ngào gọi Mẹ.                           Mẹ ơi !
17:23 10 thg 5 2009
Mẹ tôi!
Mẹ ãm con trong vòng tay thương tích
Trên thịt da  nhúm nhăn vì đạn giặc
Mẹ ru con là những bài ca du kích
Những cánh chim bàng sải cánh rợp trời
Anh vệ quốc với ngôi sao đỏ rực
Mỗi đêm về mẹ kể chuyện ngày xưa
Bà ngoại tảo tần dãi nắng  dầm mưa
Mới  năm tuổi  mẹ đã mồ côi... bà mất
Ông ngoại một mình gà trống nuôi con
Ông kiên trung một tấc lòng son
Nuôi bộ đội, chở che du kích
Dưới chân ban thờ gia tiên là nắp hầm bí mật
...Tuổi mười ba  mẹ làm liên lạc
Đưa thư từ công văn hoả tốc
Mật báo đêm ngày có lệnh là đi
Chống càn, diệt gian thầm lặng diệu kỳ
Bọn giặc tức điên không là gì được
Chúng bủa vây săn lùng ráo riết
Tên mật thám đưa giặc đến nhà.
bắt ông ngoại chỉ nơi du kích
Ông lặng im chúng thẳng tay bắn chết
Bỏ xác giữa nhà chúng cướp của mang đi
Mẹ tôi lớn lên cô thôn nữ Tứ  Kỳ
Bắt ốc mò cua vượt qua vòng vây giặc
Nắm tình hình vẽ đường
đưa quân ta tiến về diệt tề phá bốt
Chiến thắng quân thù
Có một phần nhỏ bé của mẹ tôi
Lăn lội chiến trường  mìn nổ đạn rơi
Giặc bắn bị thương vẫn đứng lên chiến đấu
Kiệt sức, đầy mình vết thương đổ máu
Tỉnh dậy mẹ đã nằm trong lán quân y
...Cha mẹ gặp nhau đơn vị ghép thành đôi
Đám  cưới nhà binh thật là bình dị
Ai cũng hát mừng đôi chiến sỹ
Ấm nước chè xanh quây quần hoan hỷ
...Với đời thường mẹ tần tảo hiền lành
Nuôi  dạy con trưởng thành khôn lớn
...Và mẹ tôi khi trái gió trở trời
Vết thương cũ trở về nhức nhốí
Quằn quại đẫm mình mồ hôi như nước dội
Cắn chặt hàm răng chẳng rên lấy nửa lời
Nhìn mẹ đớn đau tê tái trái tim tôi
Ôm mẹ vào lòng con nước mắt lặng rơi
Âu yếm nhìn con mẹ mỉm cười 
Dũng cảm lên con đừng  yếu mềm như thế
Thương cha mẹ phải căm thù quân xâm lược
Biết yêu thương đất nước con người
Nết ăn ở biết kính trên nhường dưới
Thẳng thắn chân tình với mọi người
Chu đáo cần cù  biết lo  biết nghĩ 
Trọng đức trọng tài đường thẳng con đi
Rồi mẹ ra đi!
Con mất mẹ tháng ngày trống trải
Lạnh lẽo cô đơn con đau đớn khôn cùng
Con yêu mẹ!
Con  gắng luyện rèn vâng lời mẹ hằng mong.


Vòng tay núi !
Mẹ địu con ra nương,Cắm  lá cây làm lềuCho con chơi, giữa mênh mông trời đất.Tấm lưng còng, giọt  mồ hôi mặn chátDưới trưa hè, nắng gắt chói chang.Ruộng bậc thang, Mẹ cấy thẳng hàng, Nuôi con lớn, từ vòng tay núi.Con lớn lên, đi công tác xa nhàMỗi lần về thăm, Mẹ gói chút quàTúm gạo nếp, những quả cây vườn Mẹ.Con nâng niu, mắt đẫm lệ rơi Chiều nay con về thăm Mẹ.Nhà cửa vẫn gọn gàngMọi thứ vẫn như xưa,Chiếc áo Mẹ, dầm dãi nắng mưaVẫn trên văt, như Mẹ vừa mới cất,Chiếc giường ngủ, chăn như vừa mới gấpCon xà vào tìm hơi ấm Mẹ yêu.Đã bao năm, vắng bóng sớm chiềuCon vẫn thấy như Mẹ còn đâu đóMẹ vắng nhà, con thắp nén hương thơm.Thì thầm  với mẹ, con thấy lòng ấm lạiCho con đi vững bước  đường dài.Con nghẹn ngào gọi Mẹ.                           Mẹ ơi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét