Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Ánh mắt cháy lòng!

Ánh mắt!
dịu dàng đắm thắm trao nhau
lời không nói trong đôi mắt ấy
Ánh mắt cháy lòng
con tim bừng dậy
đớn đau nhức nhối
sưởi ấm cuộc đời
năm tháng dần trôi
Lắng lại trong nhau
một khoảng trời.

Rừng chiều!

Duyên nợ hững hờ
núi ôm mây
Nỗi riêng phảng phất
Gió nhẹ lay
Róc rách suối
Âm thầm lặng lẽ
Nước trôi xuôi
mòn đá hao gầy
Bước chân nắng
nhảy trên ngọn lá
Quên đường về
khuất nẻo rêu phong
Nức nở đơn côi gọi bạn
Tắc kè hoa nấc nghẹn
giữa rừng
Rả rích ve níu chiều
Lá sẫm màu 
đắng ngọt lời yêu!

Hành khất!

Canh thâu!
Gió cồn cào lững lờ trăng lạnh 
Lối vắng chân quen
lang thang gió trở về 
Tiếng ru chẳng thành lời
Nghẹn ngào bối rối
Sương mắt nước nhặt thưa
Có bao giờ? chợt nhớ ngày xưa?
Vắng tin đưa mỏi mòn mong đợi
Đêm vu vơ tên ai thầm gọi
Thẫm thờ ngày
mưa nắng bước chân qua
Hành khất mình ai
Rừng hoang vắng tình xa

Đổi mùa!

Đổi mùa!
Sương nồng hương đưa
Nốt trầm vụng về một nửa
Nghệch ngoạc vòm trời màu lửa
Hoàng hôn!
tắt dần nhoà nhạt mông lung
Người đi để lại nửa hư không
Đêm!
Gối đầu ngực gió
Lạnh gót chân lối cỏ
Khoảng khắc đổi mùa
Nghiêng sắc lá đông.

Nấm mộ!

Người đã quên rồi! Lối cũ đường xưa
Rêu phong nẻo về trượt ngã gió mưa
Khắc khoải rừng xa chim lẻ bạn
Hắt hiu vắng lặng chín mùa


Người đã quên rồi! Một thuở có nhau
Nỗi nhớ còn cào đêm thao thức
Nén niềm thương sâu trong lồng ngực
Hạ cồn cào đông nấc nghẹn cơn đau


Người xa rồi! Ngày ấy đã xa
Hoa Ly biệt trổ màu trắng xóa
Đắp nấm mộ vùi chôn tình quá khứ
Hồng gai giăng lạnh trắng màu.

Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

Vẫn biết thế!

Thu vàng sắc lá
đông
Lộc biếc hoa tươi hồng
xuân đến
Bờ cát ngàn đời
cuồng si sóng biển
Trăng chao nghiêng
Hoàng hôn muộn tím trời
Nắng gió cuộc đời
Tình vơ vẩn xa xôi
Đốt cháy niềm yêu
Khát khao day dứt bồi hồi
vẫn biết thế
tình và đời quen lạ!

Khoảng trời bỏ ngỏ

Tôi và em
như bóng hoàng hôn
trăng ngàn đầu tháng
Từ bao giờ? có nhau
Bỏ ngỏ khoảng trời
Ngơ ngẩn khát khao
niềm yêu cách xa
bỏng cháy nghẹo ngào
Trăng một nửa chơi vơi
níu oằn mình nỗi nhớ
Dõi mắt theo
bình minh trời rực rỡ
Trốn tìm
trăng khuất núi xa
hoàng hôn dần qua
Đầu núi trăng ngà
Khoảng cách chia
hai đứa hai đầu
Day dứt bắc cầu
Khắc khoải tìm nhau

Thứ Sáu, 26 tháng 11, 2010

Tím chiều nỗi nhớ



Mây trôi vấn vương
Tà dương hững hờ xa vắng,
Núi hắt hiu nhớ ai
Nhẹ bay lá say sắc tím
Bâng khuâng chiều ơi!
người xưa ở nơi đâu
Lắng trong lòng đau
xót xa nhau ùa về theo gió
Chim lạc lưng trời chơi vơi
Lạnh buốt hồn tôi
Ngóng dáng em 
thẫn thờ tím chiều nỗi nhớ.

Chiều hạ.







Chiều hạ!
Khảm khắc chiều trống vắng
Tha thẩn đưa lãng đãng mây buông.
Sương gieo triền núi, tím sương
Thoang thoảng ngan ngát hương cỏ dại.
Ngơ ngác tiếng chim rừng tê tái
Đá lặng thầm hoài niệm ngàn năm.
Núi xa xa hoàng hôn xuống âm thầm.
Xơ xác trúc, úa vàng vào hạ
Theo ngọn gió, cánh xoan nghiêng ngả.
Trả cho đời hương sắc tím chiều xa.

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

Một nửa!


Nửa đêm, nửa rượu , nửa tình

Nửa hồn, lẻ bóng chúng mình chia đôi

Nửa vầng trăng sáng lưng trời

Chơi vơi một nửa, tình tôi nửa mình

Nhớ em!




Chiều buông nỗi nhớ em
Day rứt bồn chồn khắc khoải
Trái tim thắt, từng cơn nhức nhối.
Không hiểu nổi mình, sao tôi lại nhớ em?
Tha thẩn chiều sương nhẹ dần buông
Lãng đãng hoa rơi trắng lối.
Ngai ngái hương rừng,
Chim gọi bầy vời vợi.
Mênh mang chiều chơi vơi...

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Nước mắt đá!


Gió vô tình
Núi ôm mây
Tình xa
lối vắng đường xưa
Hiu hắt sương
mềm lòng cỏ
Chiều căng ngực
uống từng ngọn gió
Lẻ cánh chim rừng
tìm nơi trú trốn đêm
Nước mắt đá*
Vơi đầy thương nhớ
Đêm xuống dần
Ngày vội đi qua.

Một chút có nhau


Người ơi! Kẻ đớn người đau
Biết rằng không thế có nhau trong đời
Xin người một chút thương thôi
Cho nhau giây phút bồi hồi ngóng trông
Cho nhau một chút tơ lòng
Gửi vào trong gió mông lung nắng chiều
Cho nhau một chút lời yêu
Dối lòng, cũng đủ tím chiều ngẩn ngơ
Cho nhau một chút tình thơ
Sương mai, mắt nắng… vu vơ đất trời
Xua tan buồn khổ trên đời
Biết rằng nơi ấy… có người nhớ nhau.

Nỗi nhớ mồ côi


Nơi xa
mỗi đứa một phương trời
Dài nỗi nhớ
ngày mong tháng đợi

Mưa ướt lạnh Chao nghiêng ngọn gió
Lặng lẽ  
núi buồn
Ào ào thác 
Tung mây trắng xoá
hong nắng cầu vồng
mưa mây lả tả mông lung
Sương nhè nhẹ
bồng bềnh soi mặt nước
Xào xạc lá ẩm mềm non mướt
Rừng biếc mở mạch nguồn
suối thì thầm ngân khúc ca buồn
Rêu đỏ phong mắt đá
ngóng trông
Thời gian trôi
tháng năm đợi mong
Trúc khép hờ
nỗi nhớ mồ côi.

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

Bến xưa!


Cầu bắc ngang sông thuyền bỏ ngỏ
Bến xưa vắng bóng khách gọi đò
Chen chân hoa cỏ che khuất lối
Hiu hắt triền lau gió thẫn thờ.

Tiếng ru!


Đêm đêm văng vẳng tiếng ru xưa
À ơi! Nhè nhẹ cánh xuân đưa
Dịu dàng trăng ngả dài bên gối
Thương nhớ khôn nguôi tự dối lừa.



Ngày nào em hát ru tôi
Giờ đây quên lãng khoảng trời trống tênh
Mây mù gió núi mông mênh
Cho tôi tìm lại chông chênh đêm về.

Ngày hội tình yêu


Ngày hội tình yêu!

Một năm có mười hai tháng
Một tháng có ba mươi ngày
Tháng bảy có một ngày*
Mùa hoa nở khắp bản khắp rừng
Hoa màu trắng**
Cho lòng con
trai con gái thương nhau

Tháng vui ngày chở tình yêu
Con trai con gái đi chơi hội
Anh ở bản xa em ở bản gần
Anh với em  lần đầu mới gặp
Con ve kêu đậu cành cây cao
bay đi khắp nơi c
ho mọi người nghe thấy

Anh thương em cho cha mẹ biết chọn ngày
Một năm có một ngày
Cho anh cùng em nói chuyện
Một tháng có ba mươi ngày
Một năm mười hai tháng
Đời người năm tháng theo nhau
anh có thương thật lòng?
Cùng em đi chơi hội
Theo em về nhà nói với cha mẹ
Anh đón em tháng tám đến rồi
Để anh và em ở bên nhau suốt đời
Tháng bảy ngày hội đến  
       cho con trai con gái yêu nhau.
Ghi chú: *Theo truyền thống của dân tộc La Chí ngày Tết tháng bảy ( Cukutê là ngày  quan trọng nhất trong năm)

Chỉ anh thôi!

Em ngồi bên cửa nhớ anh
Cả ngày lời yêu không dứt
Một ngày họ ăn mấy bữa
Lúc nào họ ăn tối ăn trưa
em không biết nữa
Em như đứa trẻ mồ côi
Ngày hết ngày,
không muốn nói muốn cười
Đêm không ngủ
thiếu người nói chuyện
Em buồn nhớ đến anh
Giọng nói anh
Như nước trong cây nứa ngọt lành
Như cơn gió buổi trưa nắng hạ
Như bếp lửa trong ngày đông giá

Như mặt trời sau mưa dông
Bao giờ em hết nỗi buồn mong

Cha mẹ anh em không giúp được
Vòng tay đón em chỉ anh thôi.

Mưa đá.


 Mưa !
Mắt nước vo tròn
Buốt giá

Run rẩy gió vít cành bứt lá
Xé toang trời chớp
loé
Rền vang sấm động
Mông lung 

Xối xả lũ nguồn
Phải chăng buồn giận
nhớ thương?!

Chỉ biết vậy thôi!






















Chỉ biết vậy thôi!     
                   Hát giao duyên

Lời anh nói
Như cơm mới tháng tám
cây mía tháng mười
Gió thổi trên ngọn cây sau núi
Mắt nhìn con gái đẹp
chân bước đi không nổi
Con trai chưa vợ qua mười hai con đường
Anh nói thương
yêu em như người quý trẻ con
Em không biết bụng anh nghĩ gì
Nhà em cơm không đủ ăn
Ngô chưa chin đã mang về luộc
Tháng ba vào rừng đào củ háí rau
Bố mẹ anh cần người nấu cơm đun nước
Em vụng về chẳng nói được lời hay
Bàn tay chậm dệt hoa không đẹp
Chiếc áo sờn vai khăn không vào nếp
Nhớ thương không dám nói thành lời
Phận nhà nghèo em chỉ biết vậy thôi.


Dại khờ!

Khờ dại tình tôi mãi không thôi
Hư ảo mong manh một khoảng trời
Héo khô năm tháng mòn sương gió
Đếm nắng sang mùa nhặt mưa rơi!