Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

Nỗi nhớ!


 Hoàng hôn tê tái giọt buồn
Biên cương lặng lẽ tím hồn chiều đông
sương theo gió lạnh mênh mông
Rì rào thông hát lặng không bóng người
Đường mòn lối vắng đơn côi
Khói lam mỏng mảnh chơi vơi lưng trời
Lẻ noi nỗi nhớ không lời
Cánh chim ngơ ngác tìm nơi yên bình
Người xưa nỡ vội vô tình
Đánh rơi nỗi nhớ chúng mình làm đôi

Cuối đông !


Ngày xuân chưa kịp đến
Hoa lá biếc ngậm chồi
Sương buông hờ lối vắng
Giá lạnh tìm ngọn nắng
Núi âm thần tím lặng
Gió lật nghiêng trang đời
Đông - Xuân dở khóc cười.
Đường rẽ sang đôi ngả
Đau xé cơn bão lòng
Chiều muộn con bóng xế
Mong manh lá cuối đông.

Mảnh trăng xưa!

Chia tay anh
trăng treo đầu núi
Mỏng manh chiếc lá cuối thu
Gió nhẹ lay, nghiêng vào đông rét
Em biết
Nụ chưa đơm hoa không chồi biếc,
Núi mây mờ khuất bóng cô dâu
Giá lạnh sương nhỏ giọt lệ sầu
Trên đỉnh núi nỗi buồn đơn chiếc
Hoài mong,
Ngày xuân ngàn lộc biếc
Anh trở về
        nhặt lại mảnh trăng xưa!