Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Ánh mắt cháy lòng!

Ánh mắt!
dịu dàng đắm thắm trao nhau
lời không nói trong đôi mắt ấy
Ánh mắt cháy lòng
con tim bừng dậy
đớn đau nhức nhối
sưởi ấm cuộc đời
năm tháng dần trôi
Lắng lại trong nhau
một khoảng trời.

Rừng chiều!

Duyên nợ hững hờ
núi ôm mây
Nỗi riêng phảng phất
Gió nhẹ lay
Róc rách suối
Âm thầm lặng lẽ
Nước trôi xuôi
mòn đá hao gầy
Bước chân nắng
nhảy trên ngọn lá
Quên đường về
khuất nẻo rêu phong
Nức nở đơn côi gọi bạn
Tắc kè hoa nấc nghẹn
giữa rừng
Rả rích ve níu chiều
Lá sẫm màu 
đắng ngọt lời yêu!

Hành khất!

Canh thâu!
Gió cồn cào lững lờ trăng lạnh 
Lối vắng chân quen
lang thang gió trở về 
Tiếng ru chẳng thành lời
Nghẹn ngào bối rối
Sương mắt nước nhặt thưa
Có bao giờ? chợt nhớ ngày xưa?
Vắng tin đưa mỏi mòn mong đợi
Đêm vu vơ tên ai thầm gọi
Thẫm thờ ngày
mưa nắng bước chân qua
Hành khất mình ai
Rừng hoang vắng tình xa

Đổi mùa!

Đổi mùa!
Sương nồng hương đưa
Nốt trầm vụng về một nửa
Nghệch ngoạc vòm trời màu lửa
Hoàng hôn!
tắt dần nhoà nhạt mông lung
Người đi để lại nửa hư không
Đêm!
Gối đầu ngực gió
Lạnh gót chân lối cỏ
Khoảng khắc đổi mùa
Nghiêng sắc lá đông.

Nấm mộ!

Người đã quên rồi! Lối cũ đường xưa
Rêu phong nẻo về trượt ngã gió mưa
Khắc khoải rừng xa chim lẻ bạn
Hắt hiu vắng lặng chín mùa


Người đã quên rồi! Một thuở có nhau
Nỗi nhớ còn cào đêm thao thức
Nén niềm thương sâu trong lồng ngực
Hạ cồn cào đông nấc nghẹn cơn đau


Người xa rồi! Ngày ấy đã xa
Hoa Ly biệt trổ màu trắng xóa
Đắp nấm mộ vùi chôn tình quá khứ
Hồng gai giăng lạnh trắng màu.