Chiều buông, nỗi nhớ về em
Day rứt nhớ, bồn chồn, khắc khoải
Trái tim thắt, từng cơn nhức nhối.
Không hiểu nổi mình, sao tôi lại nhớ em?
Tha thẩn chiều, sương nhẹ dần buông
Lãng đãng hoa rơi về trắng lối.
Ngai ngái hương rừng, chim gọi bầy vời vợi.
Mênh mang chiều, nỗi nhớ chơi vơi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét