Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Bắc Giang mùa Xuân đến gần!
16:02 6 thg 2 2010
Quất cảnh giá 2.500.000đ, đẹp đấy chứ?!
Bán mùa xuân!
Hoa nở rộ mà Tết chưa đến.
Giá bán 2.500.000đ. Hết tết mua lại với giá 200.000đ, Tết sang năm nhớ đến mua nhé!
Hy vọng mùa xuân
Thu hoạch thuốc lá những ngày cuối năm, mang về ủ, nhặt từng lá bó lại đưa vào lò xấy
Thuốc ra lò mang đi giao: loại thuốc đẹp vàng óng giá 30 đến 40 nghìn đồng/ kg. Loại lá thuốc bị đen và ngả màu chỉ có 4 nghìn đồng/ kg. Ôi bao vất vả nhọc nhằn !
Mùa xuân đang đến gần. Cầu chúc quê hương Bắc Giang thân yêu bán hết hoa, thu hoạch xong vụ thuốc lá và có đủ nước cấy xong vụ xuân. Năm mới đến với mọi người  hạnh phúc yên vui.
Tạm biệt Bắc Giang NCCN trở về với núi!
Vừa xuống bến xe BG để trở về núi, có mấy chị đon đả ra đón: “Mời em vào quán chị uống nước”. NCCN còn trần chừ chưa biết đứng đâu ngồi đâu, thì có một chị  ra kéo tay: “không uống nước thì vào ngồi nghỉ chờ xe chị có lấy tiền ngồi đâu!” Thấy chị ta vui vẻ, nghĩ bụng thôi cứ vào ngồi chơi tí, xe chưa đến giờ đón khách. “ Em uống nước gì?” chị ta mời. “ Em không khát” tôi trả lời. Tự dưng tôi lại nhớ đến năm ngoái chờ mua vé tầu đi Đà Nẵng bị cô bé xinh đẹp chửi ngay trước sân ga Hà Nội  “ Không uống mà ngồi vào ghế của người ta, mày cút đi chỗ khác để người ta bán hàng”. Tôi bảo: “ Chị cho em chai nước Đốc Tờ Thanh” để yên tâm ngồi ghế của chị ấy. Chị ta bảo tôi: “ Em mua bánh đa Kế về làm quà nhé! Bánh đa Kế nổi tiếng lắm, ai đến đây cũng mua về làm quà đấy, vừa có người mua 30 chiếc mang về Hà Nội làm quà….” Nghĩ cũng hay, có đặc sản mang về làm quà thì cũng tốt! Tôi hỏi chị ta: mỗi chiếc bao nhiêu tiền: Chị ta nói: “Chị vừa bán cho họ 7 nghìn đấy, Thôi em lấy đi chị lấy vốn 5 nghìn một chiếc, bánh to dày rắc vừng đen ăn ngon lắm” . Nghe giọng nói ngọt ngào thân mật, tôi chẳng nếm thử làm gì vì họ bày la liệt ở bến xe, với lại vừa có người mua về Hà Nội làm quà những 30 chiếc kia mà. Tôi bảo chị ấy lấy cho 20 chiếc mang về làm quà, chị ấy hỏi tôi lấy bánh ngọt hay bánh mặn, tôi nghĩ bánh ngọt toàn đường hóa học, tôi bảo lấy bánh mặn cho chắc ăn.Lên xe anh lái xe cẩn thận để lô bánh của tôi lên nóc ca bô và dặn mọi người không chạn vào vì sợ bánh vỡ, tôi thấy vui vui. Đến Thái Nguyên có 3 nữ sinh được nghỉ Tết lên xe, cô bé xinh xinh trèo thượng lên nóc ca bô vì “ em say xe lắm” chạn vào lũ bánh của tôi, bánh chẳng thèm vỡ anh lái xe bảo tôi: “ bánh ỉu chị ạ” tôi chẳng hiểu, nên chẳng xem cũng chẳng nói gì.Về đến nhà bọn trẻ con ùa ra đón, tôi chia cho mỗi đứa 1 chiếc và dặn: “ Con mang về nhà chia cho mọi người cùng ăn nhé! quà của bác mua ở BG đấy, ngon lắm”. Bọn chúng hí hửng mang về chia nhau ăn, rồi chúng chạy sang bảo "chẳng ngon đâu". Tôi nghĩ sao không ngon nhỉ? thử ăn xem, rồi bẻ một miếng. Trời ơi! Bánh đa Kế dai như da trâu, mặn kinh khủng. Thảo nào chúng chẳng ăn được. Thực ra tôi chỉ nghe họ nói chứ có ăn đâu, mà biết có ngon hay không.Thế là bánh đa Kế ngon nổi tiếng, vứt la liệt trông mà tức, mà lại buồn cười. đúng là tránh chẳng hết  mệnh trời. Chẳng sao, Tết đến nơi rồi  họ không bán được bánh đa này thì mang về ăn Tết à?! Thôi coi như mình biếu họ một chút quà Tết vậy, bỗng dưng lại thấy hay hay. Nhưng biết đâu đấy họ lại nghĩ: " Đồ dở hơi tin người...cho chết" cũng nên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét