Mẹ yêu !
Mẹ yêu! Hàng năm cứ Tết đến xuân về con lại nhớ mẹ.Ngày mồng hai tết năm ấy, 5 giờ chiều con đang trực cơ quan, anh con gọi điện cho con không nói lên lời, con chỉ nghe được một câu đứt đoạn sau tiếng nấc: “Mẹ mất rồi!”. Con bủn rủn chân tay, trời đất tối sầm, con loạng choạng ngồi xuống bên bàn, trấn tĩnh lại một lúc lâu con đứng lên, con không khóc, ngày tết anh em về nghỉ ăn tết với gia đình. con gọi điện mời mấy anh em trong cơ quan nhà ở gần đến phòng làm việc. Nhờ họ thay con thường trưc cơ quan, giao lại việc cho anh em, con trở về nhà, bố trí việc gia đình rồi gọi cho xe đến đón. Gia đình con cùng mấy anh em trong cơ quan về với mẹ. Chiếc xe đi xuyên đêm, ngồi trên xe con như người mất hồn, nước mắt trào ra con không khóc đâu, con cắn cặt chiếc khăn quàng cổ, người con tê dại, chân tay không theo ý mình nữa. Con tự nhủ phải cố gắng cúng rắn lên, lúc này rất cần sự bình tĩnh, để mọi người yên tâm và lái xe an toàn. Đến 4 giờ sáng về đến nhà. Con không bước nổi, các anh chị hàng xóm ra đón dìu con vào nhà. Như một tàu lá héo con gục xuống ôm mẹ vào lòng. Con gọi mẹ, mẹ không nói với con một lời, từ lúc ấy con không biết những gì sảy ra xung quanh nữa. Khi con tỉnh dậy trời đã sáng, bên con là bạn Mến đang bón cháo cho con. Con cố gắng ngồi dậy, đến bên mẹ. Cô dì chú bác anh em họ hàng trong làng ngoài xóm, các đồng chí lãnh đạo tỉnh, huyện và đồng đội của bố mẹ, anh em trong cơ quan của anh chị em con, đến rất đông, tiếng trống kèn ai oán, không khí não nề ảm đạm. Dì Bình khác lên con bộ khăn áo tang trắng. Mẹ đã ra đi, con chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình. Con đứng dậy những bước chân liêu xiêu loạng choạng, con vịn vào bậu cửa đứng thẳng lên. Tiễn đưa mẹ theo nghi thức nhà binh do đồng đội của mẹ tổ chức, đám tang có đến bốn năm trăm người tiễn đưa mẹ ra đi. Mấy hôm sau con mới được nghe anh, em con nói lại: Như mọi năm sáng mồng hai Tết anh em con về nhà ăn tết với mẹ khách đến đông vui, chúc tết mừng tuổi mẹ, mẹ vẫn khỏe mạnh, tỉnh táo nói cười, mẹ ăn được lưng cơm và vài miếng cam sau bữa ăn. Ba giờ chiều khách đã về mẹ bảo: “ Mấy anh em con sang nhà anh cả chơi, đi mỗi nhà một tí kẻo hết Tết không đến chúc tết ai được, cu Thăng ở nhà với bà”. Thấy mẹ khỏe mấy anh em nghe lời mẹ, sang nhà anh cả, ở nhà với mẹ chỉ còn cháu đích tôn đưa võng cho bà nằm xem Ti vi. Nhà anh cả chỉ cách một con suối nhỏ mấy anh em chưa đến nhà anh thì cu Thăng đứng ra cửa gọi: “các bác ơi bà ngủ đầu nghiêng con không đặt lại được”. Mọi người chạy về, Mẹ đã bất tỉnh trái tim ngừng đâp. Anh chị em con cố gắng làm đủ mọi cách để mẹ tỉnh dậy. Nhưng mẹ đã ra đi.Con không nghĩ mẹ ra đi nhanh như thế! Vì nhiệm vụ ở biên giới trong thời gian nhạy cảm. Cả năm có một cái tết, cho anh em về nghỉ xum họp với với gia đình ăn tết. Con nghỉ trước tết về thăm mẹ vào ngày 18 tháng Chạp, mẹ vẫn vui vẻ, khỏe mạnh. Mẹ dạy chúng con cặn kẽ, giao cho anh em chúng con mỗi đứa một trách nhiệm đối với gia đình, đối với anh em họ hàng, làng xóm. Con cứ ngỡ mẹ dạy bảo chúng con thường xuyên như thế thôi. Mẹ yếu mỗi khi trái nắng trở giời vết thương tái phát đau đớn mẹ vẫn cắn răng chịu đựng không kêu rên lấy nửa lời. Con hiểu mẹ kiên cường chống lại bệnh tật để chúng con yên tâm công tác. Mỗi lần con về mẹ cũng hay bảo ban, động viên con như thế. Sáng 20 con đi chợ, mẹ bảo con đi chợ mua đũa với mua tăm chuẩn bị tết, khi con đi chợ về mẹ hỏi: “Con có mua không? ”. Con thưa với mẹ, nhà có tre con vót đũa chẻ tăm không phải mua. Thấy mẹ không vui, con đi chặt cây tre già về vót đữa, chặt cây giang về chẻ tăm. Tre già vót đũa rất đẹp, giang chẻ tăm không xước, tiện tay con vót mấy trăm đôi đũa, mấy bó tăm. Con cho vào bếp hơ lửa cho cháy hết tơ, rồi hong lên bếp cho khô, bó thành từng bó. Mẹ rất vui, mẹ mang ra nắng phơi rồi gói vào giấy báo cất vào tủ bát rất cẩm thận. Ở nhà với mẹ được 5 ngày, thấy mẹ vui vẻ, khỏe mạnh con yên tâm về cơ quan. Khi mất mẹ rồi con mới hiểu: Mẹ đã biết trước ngày mẹ ra đi. Mẹ căn dặn mọi điều và chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, từ thức ăn, đến từng chiếc tăm đôi đũa. Mẹ ra đi vào ngày tết các con có sẵn để dùng, không phải vất vả phiền hà đến ai. Vậy mà chúng con không biết.Mẹ cùng các con ăn một cái tết cuối cùng trọn vẹn. Mẹ ra đi vào ngày mồng hai tết, để chúng con khi tết đến xuân về, chúng con lại về nhà mình quây quần bên nhau, ăn tết đầm ấm như thuở sinh thời bố mẹ ở với chúng con.Hôm nay ngày mồng 2 tết, mẹ ra đi tròn bốn năm rồi. còn một tháng hai sáu ngày nữa là mười bảy năm ngày bố con đi xa. Con làm mâm cơm mời bố mẹ về với chúng con chung vui ngày tết, cũng là ngày con nhắc nhở cho các cháu nhớ công ơn ông bà. Ngồi bên bố mẹ, con kể cho bố mẹ nghe mọi chuyện, từ công việc đến mọi điều trong cuộc sống của con, những gì con đã làm được và chưa được, cả những thành công, vướng mắc sai lần khuyết điểm của con trong năm qua. Nói chuyện với bố mẹ, con thấy trong lòng thanh thản. Con biết bố mẹ nghe được lời con nói, bố mẹ hiểu được việc con làm. Bố mẹ đã đi xa, nhưng luôn gần giũ bên con, cho con vững bước đi trên con đường đang tới.
...........những hồi ức...cần phải nín thở để trải qua...
..................chúc chị và gia đình luôn bình an...
Canh Dần đem tới an khang đậm đà
Thịnh vượng - may mắn trổ hoa
Vạn sự như ý, cả nhà yên vui
gửi hai bài này chia sẻ vơi bạn...Thay lời muốn nói ,,,người con của núi rừng nhân ngày đầu nam
THÂN TẶNG NGỌC MINH !
"ĐI hết thế gian , không ai thương con bằng mẹ !
Đi suốt cuộc đời , không ai yêu mẹ bàng con !"
Xin được chia sẻ với em tâm sự này !
NGHE THƯƠNG YÊU DẬY TRÁI TIM MÌNH
CHÚC EM MÙA XUÂN TƯƠI ĐẸP