Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

Rừng chiều!

Duyên nợ hững hờ
núi ôm mây
Nỗi riêng phảng phất
Gió nhẹ lay
Róc rách suối
Âm thầm lặng lẽ
Nước trôi xuôi
mòn đá hao gầy
Bước chân nắng
nhảy trên ngọn lá
Quên đường về
khuất nẻo rêu phong
Nức nở đơn côi gọi bạn
Tắc kè hoa nấc nghẹn
giữa rừng
Rả rích ve níu chiều
Lá sẫm màu 
đắng ngọt lời yêu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét